Thấm thoắt kỳ nghỉ hè đã qua, kể cũng nhanh thật, nhiều người sẽ nghĩ như thế, bao nhiêu là dự định còn chưa hoàn thành, lại phải quay lại Hà Nội bắt đầu một năm học mới. Nhưng....với hắn đó là quãng thời gian dài đằng đẵng. Vì sao ư??? Bởi hè là lúc hắn phải xa người mà đôi khi hắn tự nhủ là cả nguồn sống của mình, nói theo cách bình dân: người yêu.
Hắn, một sinh viên tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học, gặp và yêu một cô gái cùng lớp, cùng trường nhưng trớ trêu thay lại khác quê. Đó là một câu chuyện tưởng không dài mà dài không tưởng, tình cờ mà lại như sắp đặt. Ngày đầu nhập học, hắn với bộ dạng một thằng nhà quê không hơn, một ngố rừng chính hiệu, lâng lâng, từ giờ mình sẽ được sống ở Thủ đô, được học tại ngôi trường ao ước, là niềm tự hào của cả dòng họ và cái chính là thoát khỏi "ách kìm kẹp" của bố mẹ, thật chứ chẳng phải mơ, thật 100%.
Bạn cũng biết đấy khi con người ta đang trên mây thì chắc chắn cũng nghĩ những điều trên trời. Trước mắt hắn là viễn cảnh mỗi lần về quê có thể vênh mặt mà tự đắc "Tao là người thủ đô chứ chẳng chơi", sau này ra trường sẽ làm tại một công ty nước ngoài rồi xây nhà biệt thự, lấy vợ đẹp, con khôn, thậm chí sẽ vẽ lại cái bản đồ Hà Nội vốn hỗn loạn như ong vỡ tổ này. Và rồi môt chuyện như đã nói ở trên, thật tình cờ và thật bất ngờ hắn va phải một cô bé, cũng trạc tuổi giữa sân trường, chắc cùng khóa. Cô ây xinh, làn da trắng, khuôn mặt trái xoan với nụ cười tỏa nắng, đeo một cái kính cận không to, không nhỏ rất vừa vặn. Tưởng chừng như phim Hàn Quốc, hắn sẽ đỡ cô trên đôi tay cơ bắp chắc khỏe, hai ánh mắt nhìn nhau thấu tâm hồn giữa một bản nhạc lãng mạn. Nhưng thực tế không như mơ, đống giấy tờ của cô gái rơi tung tóe, cô nhìn hắn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lúc đó. Rất may, hắn kịp định thần, lịch sự nhặt giúp cô kèm một lời xin lỗi lí nhí. Tưởng mọi chuyện như thế là đã xong, nhưng không, hình như à không chắc chắn hắn đã bị ông thần sét đánh đúng cung ái tình và ông thần tình yêu đi ngang qua bồi thêm một mũi tên tẩm thuốc mê giữa trái tim non chẳng non mà già chẳng già của hắn.
Ông trời cũng thật khéo sắp đặt, hắn được xếp học chung lớp với "nàng", gần đến mức từng hơi thở của cô hắn cũng cảm nhận được, hắn nghĩ vậy. Ngày ngày động lực đi học chẳng còn là sau này thành ông nọ bà kia nữa mà chỉ đơn giản là được gặp người con gái đặc biệt ấy. Giá mà được yêu cô hắn sẵn sàng đánh đổi "sự trinh trắng" của môt thằng con trai mất 18 mùa khoai sọ chỉ biết bố, mẹ và thằng em trai lười chảy thây ở nhà.
Gặp Gia Cát Tuấn, một thằng bạn học cùng cấp 3, nhưng thằng này lõi đời trong chuyện tình cảm, luôn luôn đeo một cặp kính cận dù hắn biết thừa là chẳng có cận kiếc gì hết, nhờ làm quân sư. Như một chuyên gia Tuấn ngẫm nghĩ và phán một câu như thầy bói bắt mệnh, thầy thuốc bắt mạch và thầy giáo bắt học sinh quay bài: mày cần phải tiếp cận ẻm qua facebook, đúng rồi cần phải có facebook của ẻm, hắn rồ lên cười sảng khoái như Đường Tăng lấy được kinh còn hắn thì cũng sáng mắt ra như Chư Bát Giới vớ được đĩa thịt luộc; chuyên án "TG" chính thức được xác lập. Nói cho oai vậy chứ TG là viết tắt của 2 từ tán gái mà thôi.
Sáng thứ 2, hắn tiếp cận bạn thân của nàng và mất 20k xôi, không những thế nào bim bim, nào nước mía... để ả lòi ra facebook của nàng. Hồi hộp ấn vào phần tìm kiếm "Trương Thu...", người gì mà đẹp thế đến ảnh đại diện face thôi cũng đẹp như Điêu Thuyền, Vương Chiêu Quân, Tây Thi...Nhưng những điều ấy bây giờ với hắn đã trở thành hiển nhiên, chẳng giúp ích được gì. Vào trang cá nhân, kéo lên , kéo xuống trong vô vọng; bỗng... như người chết đuối vớ được cọc, hắn phát hiện cô gái hình như có sở thích, hứng thú với hải sản. Đây, đây chính là mấu chốt chứ đâu.
Thực sự hắn sinh ra và lớn lên tại một vùng đất có biển nhưng nào đâu hắn có biết gì về con cháu Thủy tinh. Chẳng còn cách nào khác, hắn ngày ngày lên google tìm hiểu nào là bạch tuộc, nào là mực, nào là cá thu, cá nục...những đồ này thì nấu với gì ngon, phải làm như thế nào cho hết tanh,...
Cuộc đời hắn cũng thật may, chẳng hiểu ma xui, quỷ khiến thế nào, nàng lại chủ động nhờ hắn giúp đỡ môn logic, giây phút đó trái tim hắn như rụng rời, vậy là có cơ hội lấy le với nàng rồi, thằng Tuấn bảo thế và hắn cũng nghĩ thế. Buổi học đầu tiên, hắn đã lồng ghép logic với hải sản. Nào bạc tuộc là một loại sinh vật thân ngắn, mềm, hình ôvan (oval), thuộc bộ Octopoda sống dưới đáy biển. Có khoảng 289 đến 300 loài bạch tuộc trên trái đất, chiếm hơn 1/3 tổng số động vật thân mềm, Ốc móng tay (Danh pháp khoa học: Solenidae) hay còn gọi là ốc mã đao, ốc ngón tay là một họ động vật thân mềm (nhuyễn thể) có 2 mảnh vỏ thuộc họ ốc sống ở vùng bãi biển nằm sâu trong lớp đất bùn hay cát, sống trong cát bùn ở cửa biển, quanh vùng biển gần với các cửa sông lớn đều có thể bắt gặp ốc móng tay...Nhưng nhìn nàng chẳng có gì hứng thú mà lại nhìn hắn như thằng hâm dở, hắn ngại chẳng biết chúi mặt vào đâu. Sao vậy nhỉ, cứ tưởng ăn ngay rồi chứ. Phải thử cách khác. Buổi học thứ 2, hắn học nấu ngay món bạch tuộc nước sả ớt để đãi nàng. Nàng chỉ cảm ơn và cũng chẳng thể hiện gì. Càng khó hiểu, thua rồi sao, đi sai hướng rồi sao?
Lại được cả cái thằng Tuấn mắc dịch, chẳng biết có phải quân sư hay thằng phá hoại nữa vì chưa gì nó đã phán ngay là mình hết cơ hội. Đang trong lúc tưởng chừng khốn khó nhất, buổi học thứ N, nàng mời hắn đến nhà với lý do để cảm ơn. Đến nơi là một bữa hải sản thật thịnh soạn đã bày ra trước mắt, thật không thể tin nổi, cô ấy đã làm tất cả vì mình hay sao??? "Tớ biết tất cả những gì cậu đã làm thời gian qua, và tớ rất cảm kích vì những gì cậu đã làm cho tớ, những lúc nửa đêm face cậu vẫn sáng, những lúc tớ thấy mesanger hiện những dòng ba chấm nhưng mãi không thấy tin nhắn từ cậu tớ hiểu hết, cậu đã quan tâm đến điều tớ quan tâm, thích cùng sở thích của tớ và hôm nay điều tớ muốn nói cũng là những điều cậu muốn nói với tớ đấy". Nghe đến đây thôi hắn đã thấy người mình như bay vào cõi thần tiên. Thật không ngờ chính những cái con vật mà hắn nghĩ chẳng bao giờ quan tâm lại giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Hắn biết ơn chúng dù biết rằng kể cả có trí thông minh siêu phàm hơn con người đi chăng nữa bạch tuộc, mực hay móng tay cũng sẽ hiểu tại sao được đâu...
The End!!!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét